Thứ Năm, 24 tháng 12, 2009

Tắm bùn Nha Trang

Nhân một ngày nghỉ, tôi và 2 học viên đi tắm bùn ở khu du lịch Tháp Bà, cách trung tâm Thành phố Nha Trang khoảng 5 km. Đây là một điểm du lịch không thể nào bỏ qua nếu đến Nha Trang, không chỉ vì tắm bùn là một cách tắm đặc biệt, mà còn là nơi mà các lãnh tụ từng đến đây thưởng lãm. Mới bước vào khu lobby của điểm du lịch, khách sẽ thấy hình ảnh các lãnh tụ như Đỗ Mười, Trương Mỹ Hoa, và một số người của công chúng như hoa hậu, ca sĩ, vận động viên, v.v... được dán khắp nơi.

Cô hướng dẫn viên người Huế, bằng chất giọng ngọt ngào đến dễ thương, giới thiệu chúng tôi những "công đoạn" tắm bùn ra sao, và giá cả bao nhiêu. Cô nói rằng tắm bùn có thể chữa các bệnh thấp khớp, nhưng tôi nghĩ đó cũng chỉ là những lời đồn thổi phồng mà thôi, chứ trong thực tế chưa có một bằng chứng nào để nói như thế. Chúng tôi mua một vé cho 4 người với cái giá 650.000 đồng.

Khu vực tắm bùn tương đối nhỏ và chật hẹp. Thoạt đầu, chúng tôi đến thay đồ, và tùy vào hạng vé, chúng tôi được cấp một cái quần đùi và một cái khăn tắm. Tôi nhìn qua thì thấy cả quần và khăn đều đã nhuốm màu thời gian: quần thì bạt màu, khăn thì cũng không còn sợi cotton bao nhiêu, nên rất mõng. Tuy vậy, chúng tôi phải đặt cọc 200.000 đồng để có hai thứ trang dụng đó. Thôi thì người ta sao, mình vậy.

Công đoạn kế tiếp là chúng tôi phải gửi bóp, điện thoại và vật dụng cá nhân cho một quầy hàng khác. Ở đây, người ta ra biên nhận, khách hàng phải kí vào biên nhận, và nhân viên buộc các vật dụng cá nhân đó trong một bao plastic trước sự chứng kiến của chúng tôi. Ở đây, chúng tôi cũng phải đóng cọc 120.000 đồng. Tôi tự hỏi tại sao cái khâu cho quần và khăn tắm không phụ trách luôn phần giữ đồ cho khách để tiện cho khách. Nhưng ở nước ta, có những chuyện khó có thể lí giải bằng logic, nên đành phải "ai sao ta vậy". Tuy đó là cách nghĩ thụ động, nhưng thật sự thì chúng tôi chẳng có lựa chọn nào khác.

Sau khi gửi đồ cá nhân xong, chúng tôi đến một phòng tắm nước trong. Ở đây không có gì là riêng tư cả. Mạnh ai xả nước tắm. Nhìn qua những tấm màn làm bằng tre trúc đã xiêu vẹo (có lẽ quá lâu ngày chẳng ai thay hay sửa) tôi lại thấy một cái gì đó rất ... Việt Nam. Làm cho có, chứ chất lượng thì chưa đạt.

Phần kế tiếp là chúng tôi được dẫn đến một khu vực gồm một dãy bồn đủ loại kích thước. Các bồn này gần nhau, cũng chẳng có gì là riêng tư. Cái bồn dành cho chúng tôi tuy thiết kế cho 4 người, nhưng chỉ 3 chúng tôi đã rất chật hẹp. Lại một cách thiết kế hà tiện và rất ... Việt Nam. Chúng tôi vào bồn, nhân viên xả bùn vào bồn. Mùi bùn hôi hôi, không giống loại bùn trong miền quê mà tôi từng biết. Nghe nói rằng bùn này người ta nhập từ Nhật về, nhưng lại có người nói rằng bùn được lấy từ lòng đất và qua một công đoạn chế biến. Chẳng biết sự thật ở đâu. Tuy nhiên, nếu lấy từ lòng đất mãi thì tôi hơi quan tâm đến sự tồn tại lâu dài cho lòng đất quá. Ngồi tắm bùn, nhìn xuống đồi, ba chúng tôi nói chuyện trên trời dưới đất. Kể ra cũng vui. Nhìn chung quanh, mặt mũi ai nấy cũng toàn là bùn. Tắm bùn mà! Ngồi một chút thì có nhân viên đến chụp hình, và họ nói rằng chụp hình hoàn toàn miễn phí. Nói thế thôi, chứ nếu muốn lấy thêm hình cho mỗi người thì phải trả thêm tiền.

Sau khoảng 20 phút tắm bùn, chúng tôi tắm nước trong bên cạnh khoảng 5 phút. Sau đó, chúng tôi đến tắm suối nước lạnh, cách đó cũng chỉ vài bước đi bộ. Có lẽ tắm suối là khâu thú vị nhất vì nước vừa đủ ấm để chúng tôi có thể ngồi đó một thời gian dài mà không cảm thấy chán.

Sau khâu tắm suối, chúng tôi có thể nằm phơi nắng, hay tiếp tục tắm hồ nước nóng. Ở đây, nước nóng thật sự vì nhiệt độ là 38 độ C. Nhảy xuống hồ nước nóng, phải cỡ 5 phút sau cơ thể mình mới quen với cái nóng và dần dần cảm thấy dễ chịu. Hồ nước nóng có nhiều người, Tây có Ta có, đến tắm. Chúng tôi gặp vài khách từ Âu châu trong hồ nước nóng và có một vài trao đổi thú vị về du lịch Việt Nam nói chung và Nha Trang nói riêng. Tôi đóng vai một khách du lịch trong nước để thăm dò cảm nhận của du khách Âu châu về du lịch nước ta. Nói chung, họ khen Nha Trang đẹp, người dân thân thiện, và cảnh quang hấp dẫn. Nhưng họ không hài lòng với những níu kéo, quấy rối của "đội quân" bán dạo, và không đánh giá cao những dịch vụ du lịch ở nước ta. Hai cha con một gia đình Hà Lan nói như an ủi tôi: "Chúng tôi nghĩ rằng mai mốt VN sẽ khá hơn thôi, chứ đâu thể thành pro một sớm một chiều được". Tôi chỉ biết ghi nhận và nói vài câu để gọi là "defence".

Xong phần tắm, chúng tôi mạo hiểm đến khu đấm bóp (massage). Tôi vốn hơi ngán cái khâu này, nhưng hai người bạn kia bảo nên thử cho biết. OK, thử thì thử. Vào nhà massage cũng chỉ cách đó vài bước đi bộ, chúng tôi thấy có một cái quầy tiếp khách và vài nhân viên đáng tán gẫu. Họ không/chưa có khách. Tôi thấy hơi ngao ngán, nhưng đã lỡ vào rồi, chẳng lẽ đi ra làm phật lòng người ta. Mua vé, mỗi người vào một phòng. Người phục vụ massage tôi là một chị khoảng 20 tuổi, người Nha Trang chính tông (không phải dân miền Tây), nói năng nhỏ nhẹ và lịch sự. Chị ta giải thích cho tôi chị ta làm gì và nói nếu tôi thấy đau thì nên báo cho chị ta biết. Tôi nhân dịp này hỏi tình hình business ra sao, thì biết rằng phòng massage này chỉ có 20 nhân viên, nhưng khách thì chỉ 10-15 người một ngày. Các nhân viên phải chia nhau làm. Phòng massage đóng cửa lúc 5 giờ chiều. Đúng là cung cách làm việc hành chính của các cơ quan Nhà nước. Chị nhân viên massage này chưa hẳn có kĩ năng tốt. Chẳng hạn như khi xoa bóp bàn chân, chị chưa biết làm sao cho khách không cảm thấy bị nhột. Thú thật, cũng có lúc tôi cảm thấy đau, nhưng đành cắn răng chịu chứ không than, vì tôi muốn thử xem sức chịu đựng của mình bao nhiêu. :-) Hai học viên kia cũng phàn nàn là trình độ massage ở đây còn quá kém so với massage ở Viện Y học cổ truyền ngoài Hà Nội.

Qua các công đoạn vừa kể cũng đã tốn gần 4 giờ đồng hồ. Chúng tôi đã có một buổi tắm bùn thoải mái, nhưng tôi vẫn chưa thấy hài lòng với chất lượng của các dịch vụ trong điểm du lịch này. Tôi cảm thấy cách làm hiện nay, thể hiện qua điểm du lịch tắm bùn này, còn quá sơ sài, thiếu thân thiện với khách, thiếu sự quan tâm đến khách du lịch, và nhất là chưa được vệ sinh và riêng tư. Tôi cũng như gia đình Hà Lan vừa kể hi vọng rằng nay mai người ta sẽ cải tiến nhiều hơn nữa để vươn lên và cạnh tranh với các nước trong vùng.


NVT

0 nhận xét:

Đăng nhận xét