Thấm thoát mà đã 1 năm từ ngày Má tôi mất! Tuần vừa qua tôi có dịp về quê làm đám xả tang cho Má. Tôi bận bịu kinh khủng, không có thì giờ cập nhật hóa blog hay thậm chí xem thư. Hai đêm liền tôi đều thức đến nửa đêm, và phải cùng với anh chị em con cháu đọc kinh 4 lần một ngày. Không đọc kinh thì tiếp khách. Ở trong quê thì đám tiệc nào cũng đông người, và lần này cũng không ngoại lệ, hàng trăm bà con hàng xóm đến dự và chia buồn. Tiếp khách thì cười nói, nhưng sự thật là trong lòng tôi thì buồn vô hạn, bởi vì nghĩ rằng từ hôm đó Má đã thật sự rời tôi vĩnh viễn. Tôi cố nhìn sự kiện đó như là một niềm an ủi rằng Má tôi đã về miền cực lạc, không còn vướn bận trần đời, nhưng vẫn không thể nào xua đuổi được nỗi buồn. Có đêm về phòng ngủ, nửa đêm thức dậy mà khóc một mình.
Rồi ngày xả tang cũng qua, và tôi lại quay về với những việc thường ngày. Bận túi bụi. Về đến Sài Gòn ngày 9/7 thì ngay chiều hôm đó đã phải tiếp vài khách để chuẩn bị cho hội nghị loãng xương ở Phú Quốc vào tháng 8/2009.
Ngày thứ Bảy (10/7) tôi được hân hạnh nói về đề tài vitamin D trong một hội thảo của Roche Diagnostics. Ngày hôm đó thật là đông vui và có nhiều bài nói chuyện thú vị từ những người bên ngành tim mạch và nghiên cứu cơ bản. Tôi cũng tham gia tích cực đặt câu hỏi và trả lời đồng nghiệp. Có một điều khích lệ là một diễn giả người Thụy Sĩ đến tôi hỏi “Xin lỗi, ông là giáo sư Tuấn ở Garvan?” Tôi nói “Phải”, anh ta bèn chìa ra bài báo về các markers xương mà tôi công bố trên Clinical Chemistry vào đầu năm 2009. Anh ta nói đã nghiền ngẫm bài này 5 ngày nay và nay mới gặp tác giả. Nghe anh ta nói “nghiền ngẫm” làm tôi hơi ngán, nên hỏi lại: Sao, ông thấy có gì sai không? Anh ta cười ha hả rồi nói: không, không, tôi chỉ muốn học cách làm của ông thôi. Mô Phật!
Sau buổi hội thảo là buổi dạ tiệc (gala dinner) được Roche tổ chức rất hoành tráng. Buổi dạ tiệc rất đặc biệt vì có sự tham gia biểu diễn văn nghệ của các thành viên trong Nhà May Mắn. Roche Diagnostics làm một việc rất có ý nghĩa: đó là bảo trợ cho Nhà May Mắn. Trong buổi dạ tiệc, tôi còn gặp và nói chuyện với cô Tim Aline Rebeaud (người sáng lập Nhà May Mắn) mà tôi đã có dịp viết trong entry “Nàng tiên của thế kỉ 21” trước đây. Tim xuất hiện ngoài đời y chang như trong các clip video: xinh đẹp, giản dị, nhanh nhẹn, hoạt bát, và nói tiếng Việt rất hay. Hôm đó cô mặc áo dài, và còn hóm hỉnh đưa ra một nhận xét có lẽ làm cho nhiều người phải suy nghĩ; cô nói: tôi nhìn quanh ở đây thì thấy chỉ có tôi mặc áo dài! Tôi phục cô sát đất! Tôi hỏi về tai nạn xe máy vừa qua của cô ra sao làm cô xúc động cầm tay tôi cảm ơn rối rít. Đáng lẽ tôi còn giúp đỡ nhiều hơn cho cô, nhưng đành chỉ giúp bằng một số tiền ít ỏi mà thôi. Tôi nghĩ nếu ai đó có dịp về Việt Nam nên ghé qua Nhà May Mắn để giúp cho Tim một tay thì hay quá.
Ngày hôm sau (11/7) tôi lại bận chuyện đi “field research”, tức là tham gia vào việc thu thập dữ liệu trong một dự án nghiên cứu qui mô về loãng xương của một đồng nghiệp thuộc trường PNT tiến hành. Hôm đó, cuộc thu thập dữ liệu được làm ở một nhà thờ có tên rất ngộ là “Nhà thờ Hầm” trên đường Nguyễn Thị Nhỏ. Công trình nghiên cứu được tổ chức rất tốt, một phần cũng nhờ sự hỗ trợ của nhà thờ. Tôi có dịp nói chuyện (phỏng vấn) các tình nguyện viên tham gia nghiên cứu, và cũng như mọi lần tôi lắng nghe câu chuyện của họ nhiều hơn là bình luận. Tôi vốn thích đi những chuyến thực địa như thế này vì nó cho mình cơ hội nói chuyện với người dân và lắng nghe tình trạng sức khỏe của họ. Hôm đó tôi còn có dịp nói chuyện với các em sinh viên trường PNT đang giúp việc trong nghiên cứu.
Chiều về thì lại tiếp khách, nghiên cứu sinh, gặp bạn bè mới cũ, v.v… hết cả giờ. Tối về đến khách sạn tôi mới phát hiện có phòng trà ca nhạc ATB (của ca sĩ Ánh Tuyết) ngay bên cạnh khách sạn! (Khách sạn tôi ở là Movenpick trên đường Nguyễn Văn Trỗi). Tôi bèn mon men vào định nghe hát, nhưng chương trình đã bắt đầu từ 2 giờ trước, nên đành hẹn dịp khác.
Đến ngày 12/7 tôi vẫn còn bận vì phải nói chuyện ở trường PNT. Hôm đó là ngày Chủ nhật mà các em đến dự cũng khá đông đảo và có vẻ lắng nghe rất kĩ. Đề tài là cách trình bày một báo cáo khoa học bằng powerpoint. Tôi nói một mạch 2 giờ, chia làm 2 phần. Phần đầu tôi cho các em xem các slides từ VN trong các hội nghị và chỉ ra những thiếu sót trong đó; phần hai tôi trình bày về những qui ước trong việc trình bày báo cáo khoa học và cách soạn slides cũng như nói sao cho hấp dẫn. Cố nhiên, chỉ 2 giờ thì không đầy đủ được, nhưng cũng cung cấp vào thông tin có ích cho các em. Chỉ có điều là ít câu hỏi quá, có lẽ các em ngượng hay sao ấy …
Chiều 2 pm lại nói chuyện với các em bên Bv Nhi Đồng cũng cùng đề tài. Đến 5 giờ thì có hẹn với hai đồng nghiệp và chúng tôi kéo nhau ra quán bánh xéo “Ăn là ghiền” trên đường Nguyễn Văn Trỗi (?) để bàn chuyện workshop loãng xương vào tháng 8 tới cho hội nghị nội tiết. Đến 7 pm thì tôi phải ra phi trường lên đường về Sydney. Check-in xong mà tâm trạng cứ thẩn thờ, lòng thì chùng xuống, chẳng biết sao. Đi lang thang trong mấy cửa hàng sang trọng chẳng biết mua gì, mà đầu óc thì cứ ngẫu nhiên đủ thứ kỉ niệm vui buồn trong thời gian ở quê.
Chuyến bay của hãng HKVN (Vietnam Airlines) trễ 2 giờ! Lí do trễ là do trên máy bay có một hành khách bị bệnh gì đó (họ không nói), nên sắp cất cánh thì máy bay phải quay về ga để chuyển bệnh nhân đi bệnh viện. Đến khi bay thì chuyến bay cũng chẳng có gì ấn tượng, chẳng có chương trình giải trí gì, toilet thì dơ dấy chẳng ai chăm sóc, tiếp viên lâu lâu đi phục vụ theo đúng giờ như là nhân viên hành chính. Riêng hàng ghế của tôi, có một tiếp viên nam phục vụ rất hách, nghe anh ta hỏi hành khách ăn gì hay uống gì tôi chỉ cười thầm trong bụng là chẳng hiểu sao anh này lại chọn nghề này, sao không chọn nghề công an hay sĩ quan quân đội ra lệnh thì thích hợp hơn. Đến khi anh ta hỏi tôi ăn gì, tôi nói không ăn gì cả, và yêu cầu anh đừng làm phiền (hỏi) tôi lần thứ hai nữa! Anh ta có vẻ ngạc nhiên trước yêu cầu của tôi, nhưng không hỏi thêm. Tôi được yên suốt chuyến bay, nhưng nghe những lời của anh này thốt ra (thậm chí còn tranh luận với hành khách!) tôi có lúc muốn viết vài hàng phàn nàn, nhưng lại nghĩ trong cái hãng VNA đó có ai thèm đọc đâu mà phải tốn công viết. Họ chỉ phí tiền in giấy để cho vào thùng rác, chứ họ có đọc đâu. Một người bạn vốn biết tôi thích măng cụt nên mua cho 2 kilo, và tôi thanh toán hết măng cụt trên máy bay thay cho loại thức ăn của Vietnam Airlines mà chỉ nhìn qua là bụng thấy buồn nôn.
Chuyến đi ngắn nhưng đầy ấp kỉ niệm vui buồn. Về đến Sydney thì lại bận bịu với chuyện “cơm áo gạo tiền”, và trả lời hàng trăm email. Có nhiều email về bài báo chúng tôi công bố trên American Journal of Clinical Nutrition về ăn chay và loãng xương đã được báo chí thế giới đưa tin rầm rộ. Những người viết email là dân ăn chay bên Mĩ và Âu châu, họ dùng những lời lẽ hết sức nặng nề với tôi, do hiểu lầm rằng công trình nghiên cứu đó được các công ti sữa tài trợ. Đây là chuyện tôi sẽ viết trong một entry ngày mai để giải bày tâm sự.
Nhân dịp này, xin có lời cám ơn các bạn ở Kiên Giang đã đến dự ngày xả tang cho Má tôi. Nếu trong lúc bận bịu có gì sơ suất mong các bạn thông cảm bỏ qua. Cám ơn các bạn ở Sài Gòn đã dẫn tôi đi uống cà phê mệt nghỉ trong thời gian ngắn ở đó, và cám ơn các bạn đã chịu khó lắng nghe tôi nói chuyện về một đề tài tương đối khô khan. Thank you, folks!
NVT
Thứ Ba, 14 tháng 7, 2009
Vài ghi chép ngắn
18:27
No comments
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét